Nhớ cái chết bi thương của một bạn tù cải tạo
Ngày Quốc Hận 30-4-1975
Publisher Description
Còn bây giờ, Ðèo nằm đây, trên ổ rơm nghèo hèn, te tua xơ xác! Thân tù gầy guộc, cứng đơ và chỉ được phủ bởi một cái “gọi là cái mền” với những vá chùm, vá đụp!
Ðèo chết vì đói. Chết vì hận thù. Chết vì đọa đày. Chết trong tủi nhục!
Ðèo ơi! Ngày cuối cùng của một đời chiến sĩ được kết thúc buồn thảm thế này sao?!
Những cơn gió lạnh rít qua phên nứa của lán tù càng làm không khí thêm thê lương, thêm lạnh lẽo.
Tôi đứng nghiêm, chào Ðèo theo lối chào tay Quân Ðội.
Ðèo ơi! Tao chào mày một lần cuối. Chào một người bạn tù. Chào một người bạn cùng khóa thân thương. Chào một lần. Cái chào vĩnh biệt!!!
Tôi nghe như có tiếng phần phật của lá Cờ Vàng ba sọc đỏ đang bay trong gió, lá cờ nhẹ nhàng lượn xuống, cuốn gọn hình hài của Ðèo rồi bay vút lên cao.
Ðèo đã được trở về với Tự Do!
Tôi miên man nghĩ về cuộc tự vượt thoát của Ðèo. Ðèo không còn bị “Ðảng, Nhà Nước”, Trại tù, “Cán bộ, Bộ đội” kềm chế nữa.
Ðèo không còn phải chịu đựng cơn ác mộng của lá cờ có ngôi sao vàng với màu đỏ máu.
Màu đỏ máu đang muốn nhuộm đỏ đời tù.
Màu đỏ máu đang muốn nhuộm đỏ hơn 70 triệu người dân Việt vô tội.
Màu đỏ máu đang muốn nhuộm đỏ cả quê hương!
Trên cao kia, tôi thấy Ðèo đang bay lượn.
Ðang thoát ra khỏi vùng Khe Thắm, đang thoát ra khỏi vùng Hoàng Liên Sơn, đang thoát ra khỏi vùng trời quê hương đọa đày này.
Ðèo đang vượt biển Thái Bình để bay về vùng đất Tự Do bên kia nửa vòng trái đất.
Ðèo đang tìm về với vợ con, với người thân, với gia đình.
Nơi ấy.
Mọi người đang ngóng trông.
Một ngày.
Ðèo trở về.
Sum họp!!!
Phan Công Tôn